*Câu truyện: “Chuyến thăm Hoa Kỳ của Chủ Tịch Nguyễn Minh Triết”


TRIETANDBUSH

 Vì ” Yếu English ” nên trước khi có cuộc gặp với Tổng Thống Hoa Kỳ, người nhân viên phiên dịch tùy tùng nói với Chủ tịch nước Việt Nam là khi Ngài bắt tay Ông George W. Bush hãy nói : ” How are you ? ” và Bush sẽ nói : ” I am fine, and you ? “. Khi đó ngài chỉ cần nói : ” Me too ” ,
rồi sau đó thì sẽ là phần việc còn lại của phiên dịch viên chúng tôi.
” No problem ” Ngài Chủ Tịch trấn an nhân viên mình bằng câu English ngắn gọn .
Có thể vì hơi khớp và hơi quá tự tin không chịu dợt nên khi bắt tay Ông Bush thì Triết đã nói nhầm thành: “Who are you ? ” ,
Mặc dù bị shock nhưng cũng là người vui tính nên Bush đã nhanh nhẹn nói :
” Well , I am Laura ‘s husband , hahahaha “.
Và Ngài Chủ Tịch Triết cũng nhanh chóng trả lời ngay một cách rất tự hào dân tộc :
” Me too, hahahaha “.

 
 

*Câu truyện: “Hà nôi chẳng có chỗ “tè”

Hà Nội chẳng có chỗ “tè”
Cho nên em phải ngồi “tè” ở đây!
Ngồi đây nghe gió hây hây,
Ngồi đây, em thấy vườn cây Ba Đình.
Ngồi đây, em chẳng một mình,
Ngồi đây, em thấy “Bác” rình đằng kia!!!

(Thơ Trắng bóc của Chiêu Pham)

7 

 *Câu truyện : “Hàng hiếm….hàng hiệu….hàng tốt !!!”

Một ông nhà giàu nọ bị bệnh nan y sắp chết, bác sĩ Tề nói muốn sống thì phải thay nội tạng. Ông ta lập tức bay ra chợ đen nội tạng bên Trung Quốc.

Đầu tiên, ông ta vào tiệm bán tim.Tại đây, tim các loại có đủ cả. Nào là : tim bác sĩ, tim nông dân, tim công nhân, tim luật sư, tim thầy giáo… nhưng mắc nhất trong cửa hàng là một trái tim cộng sản. Ông ta liền hỏi chủ tiệm :

– Sao tim này mắc dữ vậy, bộ nó tốt lắm hả ?
– Cái này hổng phải nó tốt mà là nó hiếm.
– Sao hiếm ?
– Ây dà, nị hông thấy sao ? Cả ngàn thằng cộng sản mới có 1 thằng có tim đó chớ. Vậy là nó hiếm rồi. Hàng hiếm đó , mua đi.

Ông nhà giàu mua trái tim cộng sản. Sau đó , qua tiệm bán bao tử. Ở đây cũng có đủ loại: bao tử lính, bao tử dân nghèo, bao tử dân giàu…nhưng mắc nhất là bao tử của quan chức nhà nước cộng sản. Rút kinh nghiệm tiệm bán tim, ông ta hỏi chủ tiệm :

– Cái này nó hiếm nên mắc phải không ?
– Cái này hổng hiếm nhưng mà nó tốt !
– Tốt ra sao ?
– Tốt lắm chứ ! Xi măng, sắt thép, tiền bạc, mỡ thối, mỡ bẩn gì, kể cả sĩ diện và lương tâm bỏ vô nó cũng tiêu hóa hết. Tốt lắm đó, mua đi. Ông nhà giàu mua cái bao tử đó.

Cuối cùng, chỉ còn tiệm bán não. Ở đây cũng có đủ loại não như 2 tiệm trước, nhưng mắc nhất cũng là não của người cộng sản. Lần này ,vừa thấy cái não mắc nhất đó, ông ta nói ngay :

– Lấy tôi cái này, cái này mắc vậy chắc vừa hiếm lại vừa tốt ?
– Nị khéo chọn ghê ! Cả triệu thằng công sản mới có 1 thằng có não, mà nó ít khi xài tới lắm nên còn mới ! Còn tốt ở chỗ là mỗi khi nó động não suy nghĩ tức là nó sắp có tiền !

 ( Sưu Tầm)